10X TỪNG GIÀNH GIẢI NHẤT QUỐC GIA
KỂ CHUYỆN HỌC VĂN TRÊN ĐẤT MỸ
31/05/2021 06:00 GMT+7
https://vietnamnet.vn/vn/giao-duc/guong-mat-tre/trai-nghiem-hoc-van-o-nuoc-my-cua-10x-tung-gianh-giai-nhat-quoc-gia-741417.html
“Từng giành điểm cao nhất trong
kỳ thi HSG quốc gia môn Ngữ Văn, nhưng tôi vẫn chỉ đạt 18/20 điểm, tức không
phải mức điểm tuyệt đối. Nhưng ở Mỹ lại khác, người học hoàn toàn có thể đạt A+
dù quan điểm có trái ngược với số đông”.
9X Việt rời bỏ công ty hàng đầu thế giới vì… 'không thích
nhàn hạ'
Cậu học trò 'thiếu đủ thứ' đỗ trường kinh doanh hàng đầu
thế giới
9X từng giành học bổng tiến sĩ Mỹ: 'Khi đi làm, học giỏi
không mấy quan trọng'
Phạm Hồ Uyên Linh (sinh năm 2000) là cựu học sinh Trường Phổ
thông Năng khiếu (ĐH Quốc gia TP.HCM). Linh từng giành giải Nhất môn Văn học
sinh giỏi quốc gia năm lớp 11 và giải Nhì quốc gia năm lớp 12.
Sau khi tốt nghiệp, nữ sinh giành học bổng toàn phần theo học
hai ngành Văn học so sánh và ngành Ngôn ngữ và Văn học tiếng Trung tại Trường
ĐH Iowa (Mỹ).
Iowa vốn là thành phố thứ 3 của thế giới sau Edinburgh
(Scotland) và Melbourne (Úc), cũng là thành phố đầu tiên của nước Mỹ được
UNESCO công nhận là Thành phố văn chương.
Những trải nghiệm tại ngôi trường công lập hàng đầu nước Mỹ đã
cho Linh cách nhìn nhận khác về việc dạy và học môn Văn.

Giảng viên không dạy cách cảm nhận một tác phẩm văn học
Khi tôi quyết định đi du học ngành Văn ở nước Mỹ, không ít người
đã rất ngạc nhiên. Nhưng Iowa giống như một nam châm ma lực hấp dẫn hầu hết tất
cả những người yêu và viết văn trên toàn thế giới. Khi theo học, không ít trải
nghiệm ở đây khiến tôi hứng thú và bất ngờ.
Trước đây, tôi từng là học sinh giỏi quốc gia môn Ngữ Văn tại
Việt Nam với 2 năm liên tiếp đều đoạt giải. Từng là người có điểm cao nhất cả
nước, nhưng điểm số khi ấy của tôi vẫn chỉ đạt 18/20, tức chưa phải là mức điểm
tuyệt đối.
Ở Việt Nam, dù trong các bài kiểm tra thông thường hay bất kỳ
cuộc thi nào đó, rất hiếm khi học sinh có thể đạt được điểm tuyệt đối ở môn
Văn.
Nhưng ở Mỹ lại khác, học sinh hoàn toàn có thể giành được điểm
tuyệt đối mà không cần phải viết đúng theo barem nào cả. Giáo viên Mỹ cũng
không chấm điểm cho học sinh theo ý. Chỉ cần bài viết có chất văn, lập luận sắc
sảo, dẫn chứng thuyết phục, người học hoàn toàn có thể đạt điểm A hay A+ dù
điều đó có thể đối lập với quan điểm của số đông hay bày tỏ suy nghĩ khác với
thầy cô.
Học sinh được khuyến khích nói ra suy nghĩ của mình, kể cả đó là
suy nghĩ, quan điểm khác biệt.
Suốt những năm cấp 3, chúng tôi quen với hình ảnh người đàn bà
hàng chài trong “Chiếc thuyền ngoài xa” của Nguyễn Minh Châu phải là người lam
lũ, cam chịu. Tất cả những phân tích, cảm nhận khác với điều đó đều được cho là
không đúng.
Nhưng thực tế, không có cảm nhận nào là hoàn toàn đúng cho một
tác phẩm văn học, kể cả đó là ý kiến của các nhà phê bình, thì cũng không có
giá trị tuyệt đối. Ép học sinh vào một lối nghĩ sẵn có sẽ làm học sinh mất dần
tư duy văn chương độc lập, khả năng tư duy logic và diễn giải thuyết phục.
Một điểm khá thú vị, khi viết văn ở Mỹ, chúng tôi hoàn toàn có
thể mở tài liệu để tìm dẫn chứng. Điều này hoàn toàn khác với ở Việt Nam, học
sinh phải học thuộc lòng từng câu, từng chữ dẫn chứng trong một tác phẩm văn
học.
Muốn học được môn Văn, phải “ngốn” số lượng sách khổng lồ
Học Văn nên dĩ nhiên, số lượng tác phẩm văn học mà chúng tôi
phải đọc tương đối nhiều. Thông thường, mỗi tuần, thầy cô sẽ đưa ra số lượng
tác phẩm, thể loại cụ thể sinh viên cần phải đọc. Chúng tôi cũng được phép đề
xuất những tác phẩm mình mong muốn.
Sinh viên sẽ phải đọc toàn bộ tác phẩm được giao trước khi đến
lớp. Tất nhiên, đọc không có nghĩa là đọc lướt cho xong mà còn phải cảm nhận và
tìm được điểm hay/chưa hay ở tác phẩm ấy. Khi đến lớp sẽ chỉ là những cuộc thảo
luận cởi mở, sôi nổi về sự cảm nhận sau khi đã đọc xong tác phẩm.
Mỗi người hoàn toàn có thể nêu ý kiến cảm nhận khác nhau. Nhiệm
vụ của giảng viên chỉ là đặt câu hỏi để đảm bảo cuộc thảo luận có trọng tâm và
giúp sinh viên củng cố vững chắc lập luận chứ không phải ngồi giảng giải, càng
không phải là đọc để sinh viên chép lại nội dung phân tích của mình.
Tất cả ý kiến đều sẽ được ghi nhận và giáo viên là người thống
nhất một số kết luận chung, nhưng mỗi người vẫn được giữ quan điểm của riêng
mình. Các sinh viên có thể ghi chép lại tất cả cuộc thảo luận của các bạn và
thầy cô.
Một điểm đặc biệt, ở Mỹ rất đề cao việc đọc. Kỳ trước, chỉ tính
riêng lớp “Văn học thế giới toàn cầu”, tôi đã phải đọc tới 15 cuốn sách. Trong
khi đó, mỗi kỳ, sinh viên cần lấy từ 4 – 6 lớp.
Năm ngoái, có 1 học kỳ tôi đã thử ghi chép lại tên những cuốn
sách mình đã đọc. Thật bất ngờ, nguyên một học kỳ đó, tôi đã đọc được tới 62 –
65 quyển sách.
Nhưng điều này khá bình thường ở “thành phố văn chương”. Tại
đây, bước ra ngoài đường, bạn sẽ phải ngạc nhiên khi thấy ai cũng đang đọc
sách. Ví dụ, ngồi trên xe bus, mọi người sẽ chọn đọc sách thay vì nghịch
smartphone.
Sẽ không bị lạc loài khi bạn tự nhiên bắt chuyện với một người
lạ và nói rằng: “Đây là cuốn sách mà tôi rất yêu thích”.
Trong thành phố, tôi cũng không thể đếm nổi có bao nhiêu hội
nhóm liên quan đến hoạt động đọc sách. Thậm chí, ngay tại hội sinh viên Việt
Nam trong Trường ĐH Iowa của tôi cũng có một câu lạc bộ đọc sách riêng. Thời
điểm nghỉ hè, sinh viên vẫn thường gặp nhau mỗi tuần để trao đổi về cuốn sách
mình đang đọc.
Bởi vậy, học ở Iowa, người học cũng được thúc đẩy việc đọc để
không bị “thụt lùi”.
Nhiều cách kiểm tra lý thú
Ở mỗi môn học, người học sẽ phải tham gia một số bài kiểm tra
theo những cách thức khác nhau, nhưng hầu hết đều đòi hỏi sự sáng tạo của người
học.
Ví dụ, tôi từng tham gia lớp “Phụ nữ trong văn học tiền hiện đại
ở Đông Á”. Sau khi đọc 4 – 5 tác phẩm, chúng tôi được yêu cầu phải làm một bài
kiểm tra: “Viết lại tác phẩm văn học trong bối cảnh thời kỳ hiện đại”.
Trong những tác phẩm tiền hiện đại của Đông Á, nhiều nhân vật
không có tên, có tuổi. Ngay cả khi chuyển sang thời hiện đại, nếu người viết
đặt cho nhân vật đó một cái tên thì cũng phải giải thích được lý do vì sao mình
lại đặt cho họ một cái tên như thế.
Những bài kiểm tra này chủ yếu bắt sinh viên phải lý giải “tại
sao lại có suy nghĩ như vậy” hơn là kiểm tra khả năng ghi nhớ.
Hay ở trong lớp “Văn học Nga”, sau khi đọc xong các tác phẩm bất
hủ của Lev Tolstoy hay Dostoyevsky, chúng tôi phải làm bài tập là: “Tưởng tượng
Lev Tolstoy và Dostoyevsky gặp nhau trong lúc hai ông đang viết các tác phẩm
của mình. Khi đó, họ sẽ đánh giá tác phẩm của nhau như thế nào?”.
Còn trong lớp “Văn học thế giới”, sau khi đọc xong một tác phẩm
bất kỳ, giảng viên sẽ yêu cầu chúng tôi làm một dự án sáng tạo. Trong lớp tôi,
có bạn chọn làm về thơ Trung Quốc. Vì “thi trung hữu họa” nên bạn ấy đã vẽ một
bức tranh và đề từ cho bức tranh đó dựa trên bài thơ mà mình đã đọc. Điều đó
làm giáo viên vô cùng thích thú.
Hồi năm thứ 2, tôi có theo học một lớp có tên gọi “Văn chương
thế giới ngày nay”. Trong lớp học đó, chúng tôi đã được học tới 40 nhà văn đến
từ khắp nơi trên thế giới. Mỗi ngày, sẽ có một giảng viên giảng dạy một chuyên
đề khác nhau, ví dụ dạy học sinh cách viết, cách đọc sách hay xuất bản sách ở
quốc gia của họ.
Kết thúc môn, bài tập của chúng tôi là lựa chọn và phỏng vấn một
nhà văn bất kỳ trong số 40 nhà văn đó, sau đó viết về một chủ đề mà mình quan
tâm.
Rất nhiều lĩnh vực thời sự đã được sinh viên lựa chọn để viết.
Điều đó vừa cho phép người học nói lên quan điểm, ý kiến riêng của bản thân,
đồng thời cũng khiến người dạy cảm thấy hứng thú với tiết học, vì chính họ cũng
đã học được rất nhiều thứ từ sinh viên.
Thúy Nga (Ghi)